Wednesday, December 25, 2024

Have Yourself A Merry Little Christmas (Hãy tận hưởng một mùa Giáng Sinh nhỏ bé và vui vẻ của bạn)

 

    Hôm nay là ngày 24 tháng 12, năm 2024. Tôi dậy sớm để tận hưởng không khí tĩnh lặng và tiết trời se lạnh của miền Nam California trong ngày Christmas Eve. Nhìn qua khung cửa sổ, tôi thấy sương mù phủ trắng con đường El Sol trước nhà. Tôi mở đèn cây thông Noel trong phòng khách  rồi đến ngồi vào chiếc bàn viết đặt trong một góc nhỏ. Tôi thích cái góc nhỏ này vì nó cho tôi cảm giác ấm cúng trong một buổi sáng đầu đông. 

   Bài hát "Have yourself a merry little Christmas" qua giọng hát trầm buồn của Frank Sinatra vẳng ra từ chiếc loa Bose làm lòng tôi như thắt lại. Chưa bao giờ Giáng sinh của tôi lại nhỏ bé, đơn sơ như hôm nay. Không tiệc tùng, hội họp, tiếng đàn, chung rượu, lời chúc tụng của bạn bè... Tôi chợt nghiệm ra rằng tuổi đời càng bao la thì thế giới quanh ta càng thu hẹp lại. Năm Châu, Bốn Bể chỉ còn nằm gọn trong một trái tim hoài niệm sau khi đã vuột qua kẽ tay của hai bàn tay cố nắm chặt. 

"...Through the years we all will be together
if the fates allow."

   Qua những năm tháng, chúng ta sẽ có dịp xum vầy nếu số mệnh cho phép. Phải. "Nếu số mệnh cho phép". Bạn tin hay không tin, cứ sống quá  nữa cuộc đời tự nhiên sẽ biết. Nghe hơi buồn vì có vẽ cái gì trên đời này cũng không hoàn toàn do ta quyết định. Cái gì cũng "một li" ngoài tầm với!

    Tối qua tôi mở Youtube, tình cờ thấy cuốn phim tài liệu "Bob Hope Christmas Special 1967". Tôi hào hứng ngồi xem từ đầu cho đến cuối, nhất là đoạn ông ở căn cứ Long Bình (cách trường bộ binh Thủ đức nơi tôi ở độ 10 cây số). Tôi mỉm cười khoan khoái, tay lau khóe mắt ươn ướt. Tôi nhớ đã xem show diễn này chiếu trên băng tầng số 11 của đài truyền hình quân đội Mỹ AFVN tại Việt Nam vào đúng Giáng Sinh năm 1967. Tôi nhớ vì năm đó nhà tôi mới sắm Ti Vi. Tôi chợt thấy mình còn là một cậu bé ngồi xem truyền hình trong phòng khách cùng với ba tôi và ông đại úy Quỳnh bên hàng xóm qua chơi. Tôi còn nhớ như in buổi tối hôm đó, vậy mà đã 57 năm rồi! Hồi đó mình xem đài Mỹ vì tò mò những gì mới lạ chớ không hiểu họ nói gì, chỉ hỏi để được người lớn giải thích. Bây giờ được xem phim màu và hiểu được hầu hết các câu  pha trò hài hước của đại danh hề Bob Hope, tôi vô cùng thích thú.

    Tôi say mê xem Cô đào Raquel Welch nhảy với các binh sĩ Mỹ trên sân khấu. Cô hoa hậu Thế Giới Madeleine Hartog Bell mới xinh đẹp, dễ thương làm sao! Nhưng cảm động nhất vẫn là khi nữ ca sĩ da đen Barbara McNare trình bày ca khúc "Silent Night" (Đêm Thánh Vô Cùng) để kết thúc chương trình. Tất cả 28.000 binh sĩ Mỹ có mặt tại buổi biểu diễn ngoài trời đã cùng hát theo mà nhiều người rưng rưng nước mắt. Tôi luôn đồng cảm với những người lính Mỹ bất kể quan điểm của họ về chiến tranh Việt Nam có tương đồng với tôi hay không. Dù gì chúng tôi cũng cùng ngồi chung trên một con thuyền định mệnh. Họ giờ đây có lẽ cũng đang xem chương trình này nhưng là ở nhiều nơi khác nhau, trong nhiều hoàn cảnh khác nhau. Cô đơn ở dưới này hay xum vầy ở trên kia ...Dẫu cho họ đang ở đâu tôi cũng xin chúc họ một mùa Giáng Sinh an lành và hạnh phúc!

    Về phần mình, tôi thật sự đang cố dò dẫm trong bóng tối để tìm phương hướng. May mắn thay ngôi sao mùa Giáng Sinh lại trở về như một la bàn tâm linh chỉ cho tôi con đường trong muôn vàn con đường. Nghĩ tới đây tôi thấy ấm lòng. Dẫu là người ngoại đạo tôi cầu xin Thiên Chúa ban phước lành cho thế gian này trong năm 2025. Còn tôi, chỉ mong ngài mở cho một cánh cửa mới bên cạnh cánh cửa cũ vừa mới đóng chặt.

    Bài hát của Frank Sinatra đã đến hồi kết. Tôi mỉm cười mãn nguyện, khe khẽ hát theo:

"...So hang a shining star upon the highest bough
and have yourself a merry little Christmas now."



Fountain Valley, California, USA
December, 24, 2024
Hung Huynh






Sunday, December 8, 2024

Đường Lên Cung Quảng

 




    Tối qua tôi vừa đọc lại xong tác phẩm "Phi thuyền Nguyễn Trường Tộ" của tác giả Huyền Nga do Tủ sách Tuổi Hoa xuất bản trước năm 1975. Tuy cảm giác có khác so với khi xem truyện này lúc còn là một cậu bé, tôi vẫn thấy lòng mình nhen nhóm một niềm vui nho nhỏ xen lẫn chút tự hào. Tôi yêu nhất là hình bìa do họa sĩ Vivi Võ Hùng Kiệt vẽ.  Không gian ngoài địa cầu với nhiều gam màu sáng tối tạo nên một bối cảnh huyền ảo. Hai phi hành gia nhìn vào biết ngay là người Việt Nam nhưng thích nhất vẫn là lá Quốc Kỳ tung bay đính trên tay áo bên trái của cô gái!  Ngẫu hứng tôi vẽ trang bìa bên trên cho vui vậy thôi chớ tôi không phải nhà văn mà cũng không đủ thời gian và kiên nhẫn để vẽ lên một cuốn truyện tranh nữa.             

    Sáng nay lại có dịp xem trên Youtube Ross Coulthart phỏng vấn Giáo sư Michio Kaku xoay quanh vấn đề nóng về UFO và UAP dựa trên các video và các buổi điều trần trước quốc hội Hoa Kỳ gần đây của một số nhân vật tên tuổi. Nói thật tôi rất say mê theo dõi các nhà vật lý học lượng tử và thiên văn diễn giải cũng như trả lời các câu hỏi về vận tốc ánh sáng, hố đen, vật chất tối, các cánh cổng mở qua chiều không gian và thời gian (portals), String Theory, thuyết Đa Vũ Trụ,vân vân và vân vân,... Tôi rất mong những sinh vật ngoại tinh cầu (nếu như họ thật sự có mặt ở đây) sẽ liên lạc với các nhà bác học của địa cầu để giúp phát triển, nâng cao trình độ y khoa hầu chữa trị các căn bệnh nan y vốn đã cướp đi hàng triệu triệu sinh mạng từ trước đến nay. Hoặc là giúp ta khắc phục thiên tai. Vậy thôi, còn các vấn đề khác cứ để thuân theo ý trời chúng ta không cần người ngoài hành tinh can thiệp mà thật ra cũng không nên phải không các bạn? Nếu chúng ta tin vào thuyết Ancient Aliens thì cũng thấy rỏ ràng là người ngoại tinh cầu chỉ muốn quan sát và nghiên cứu trái đất và cư dân của nó mà thôi. Họa chăng họ chỉ muốn khai thác tài nguyên, xây dựng các công trình phục vụ cho chính họ và thần phục con người. Nói gì thì nói cũng chỉ là "Ngồi dười đất, nói chuyện trên trời" chỉ là nói cho sướng miệng nên tôi xin dừng ở đây. Chúc các bạn một mùa lễ vui vẽ - Happy Holidays!

Hùng Huỳnh